Hôm nay Lindsie mạo muội chia sẻ với cả nhà tình hình học võ của mình. 🤣💁🏻♀️
Video 1 là sau 1 tuần học, bộ dạng trông vẫn còn lớ ngớ lắm, đánh võ mà còn cười cười, bị tấn công thì nhắm tịt mắt. Bước vào võ đường... mình là một bánh bèo chính hiệu. 🤪
Video 2 là sau gần 2 tháng học võ, trông mình cuối cùng cũng bớt ngớ ngẩn, những đòn tấn công cũng chắc chắn và mạnh mẽ hơn, phản xạ cũng nhanh hơn nữa. 🥊💢
Và người dạy võ cho mình không ai khác đó chính là Bố của mình — người đàn ông mình luôn kính nể vì sự kiên trì và nỗ lực trong cuộc sống. Bố mình là businessman, art collector, tennis player, guitarist, và là một võ sư. Điều đáng nói là Bố mình làm gì cũng quyết tâm, là chỗ dựa kinh tế cho gia đình, chơi nhạc cụ thì pro, chơi thể thao thì đoạt giải, làm võ sư thì có chứng chỉ. Đó là điều mình cần phải học tập từ Bố mình rất nhiều, vì mình chưa đủ giỏi. 😀
Nhưng điều khiến mình vui nhất đó là từ khi mình quyết định học võ, mình được gắn kết với Bố nhiều hơn. Mỗi lần mình nhắm mắt tránh đòn, Bố đều bảo, “Đừng sợ, con đỡ thế này này...” và Bố bắt đầu chỉ mình cách tự vệ. Mình mạnh mẽ và dũng cảm hơn, thể lực của mình cải thiện, và Bố mình cũng vui khi thấy con gái giống Bố. Có những lúc Bố khiến mình giận, và mình cũng khiến Bố giận, nhưng chẳng ai là hoàn hảo, và ta có thể chọn bỏ qua những lỗi lầm của nhau để sống với tình yêu thương khi ta còn có nhau. Năm nay Bố mình cũng gần 60 tuổi rồi, mình chỉ mong có nhiều thời gian với Bố hơn. Được thấy Bố khỏe, thấy Bố cười, thấy Bố vui... không niềm hạnh phúc nào có thể thay thế. ☺️❤️
🎬: video được quay bằng điện thoại của Bố và được Bố edit luôn 🤣 (mình cứ thế post thui hihi)